Thứ Năm, 9 tháng 4, 2009

Trên đời này sao lại có những người như thế nhỉ???

Chỉ một ngày mà có tới 2 chuyện hết sức làm mình phiền lòng. Sáng lên lớp tưởng rằng bình yên nào ngờ, con nhỏ Phó bí thư gọi mình tới - mình chúa ghét kiểu gọi như vậy, thà có gì thì tới chỗ mình nói vậy mà nó lại gọi mình tới. Ừ thôi không biết là chuyện gì thì cũng tới ai dè nó bảo mình phát bài thi trắc nghiệm Olympic Mác-LêNin gì đó bên thành Đoàn phát ra. Mà nó nhờ vả đàng hoàng cũng đỡ, đàng này nó sai mình y như lính hay cái gì của nó vậy. Mình bảo cái đó của bên Đoàn làm thì nó phát đi nó không chịu xù 1 đống, còn mình quay về chỗ ngồi.
Nào ngờ thằng Bí thư (người yêu nó) tới chỗ đem tới chỗ mình bảo phát tiếp, rõ là bực mình, mình liền bảo nó rằng đó là trách nhiệm bên Đoàn lần nữa thì nó lại bảo là mình và con Phó bí thư rành nhất về vụ này nên nó bảo mình đi phát (lấy lý do ngày trước mình từng đạt giải nhì cuộc thi này, con Phó bí giải nhất). Nhưng chỉ là phát tờ giấy trắc nghiệm rồi các thành viên điền trả lời thì liên quan gì việc mình rành hay không chứ? Vả lại nói thế sao con Phó bí đạt giải nhất lại là nhiệm vụ của Đoàn thì không làm? Hay là vì lĩnh vực đó nó sợ các bạn trong lớp không ủng hộ hào hứng nên đẩy cho mình làm???! Không biết vì lý do gì nhưng nó làm vậy khiến mình rất bực bội trong lòng rồi.
Thế nhưng chưa hết khi mình không chịu làm thằng Bí thư lại cầm xấp giấy đập xuống bàn mình một cái và buông một câu mà mình không thể nào nghĩ rằng đó là câu nói của 1 kẻ trình độ văn hóa đại học: "Đụ mẹ, từ lúc mày lên làm Chi hội trưởng tới giờ mày đéo làm cái gì hết". Lúc đó mình như bị xúc phạm, máu mình sôi lên. Mình đã toan đứng ngay dậy khỏi bàn nện cho nó một trận rồi tính gì thì tính nhưng may là mình kịp kiềm chế. Mình đã không đảm đương công tác Hội tốt thì nó nói được nhưng đây không phải là việc, nhiệm vụ của mình mà kể cả mình phát ra với tư cách 1 người bình thường không chức vụ hay với tư cách Chi hội trưởng thì cũng đều không phù hợp cả. Thật ra vì mình quá bận nên từ tháng 12 mình đã đề nghị rút khỏi Hội nhưng không được, tuy nhiên mình đã đạt được 1 thỏa thuận là các thành viên con lại trong BCH làm thay thế mình các công việc nên việc mình tham gia mờ nhạt là đương nhiên. Nhưng nó không đủ tư cách để phán xét mình cả trên bình diện chức vụ cũng như mối quan hệ đều ngang nhau cả. Mình không phải là kẻ để bụng những chuyện như vậy nhưng chắc chắn việc này sẽ nhớ và không thể bỏ qua được. Mình sẽ không hành xử vô văn hóa như vậy nhưng mình sẽ có cách để cho nó biết lễ độ. Mới học chưa làm cán bộ mà đã thế thì sau này những người như thế này chỉ gây hại cho đất nước chứ chẳng phục vụ được gì cho nhân dân cả đâu.
Về đến nhà những tưởng xong chuyện, mới bước vào đến giường thì phát hiện có người mở máy mình sử dụng mà không nói với mình tiếng nào cả. Máy mình có Pass nhưng chưa lập Pass cho quyền Addmin, hắn vào bằng đường đó. Hắn cũng có máy nhưng không biết vào máy mình làm gì. Vào xong đi ngủ để quên luôn cái USB trên máy.
Mình từ trước tới nay làm việc gì cũng có nguyên tắc. Mình không ích kỷ trong việc cho người khác mượn đồ hay sử dụng của mình cái gì nhưng bắt buộc khi sử dụng hay lấy cái gì cũng phải hỏi mượn mình, mình sẽ cho ngay. Việc hỏi là để khi mình có mất đồ hay quên cái gì cũng khỏi nghi oan cho ai vả lại nếu mình đang cần sử dụng gấp mà người ta nói thì mình còn biết nếu không lỡ công việc của mình hết. Như hồi trước mình đến giờ đi thi mà chiếc xe đạp của mình nó lấy mất chẳng nói tiếng nào làm mình vội cuống cả lên, khi hỏi nó sao lấy mà không nói nó nhe răng cười bảo do mọi khi thấy giờ đó mình ở nhà, pótay luôn. Vì thế nếu ai lấy mà không nói mình rất khó chịu. Tuy nhiên nếu lấy hay sử dụng mà không hỏi mình mà khi mình hỏi ai lấy, sử dụng mà nói năng đàng hoàng dễ nghe, mà thông thường là với tình huống cần gấp, lại không có mình ở đó nên không thể nói được thì không sao.
Đằng này khi mình hỏi nó im ru, đến khi nó nhớ ra cái USB thì đến hỏi mình trống không rằng USB nó đâu mình hỏi sao vào máy mình mà khi mình hỏi thì không nói thì nó bảo nó tới lấy USB là coi như công nhận nó vào rồi, đưa USB cho nó gấp để nó còn đi học..., mình hỏi vào làm gì, sao không hỏi gì vì dù sao máy tính cũng là một đồ vật mang tính cá nhân, riêng tư. Nó không những không xin lỗi mà còn nói những lời khó nghe nữa. Chẳng lẽ anh em sống chung với nhau lại gây lộn nhau chứ, đã vậy lại còn sống trong chùa nữa chứ. Mình tuy không chấp nó nhưng rõ ràng một kẻ sống ở một môi trường tốt đẹp như vậy mà tính cách thì không phù hợp với cảnh thật uổng phí.
Dù mình bỏ qua tất cả nhưng những điều ấy đã gây khó chịu trong lòng mình không ít. Mình là con Phật nên mình đã cố gắng nhẫn nhịn chứ nếu như trước đây chừng 2 năm trở về trước không biết những chuyện như vậy xảy ra sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa, tính mình nóng dễ bốc hỏa không khéo ẩu đả như chơi. Dù vậy Phật bảo hãy bỏ qua tất cả lỗi lầm nhưng mình chỉ giảm được đến mức kiềm chế không động tay chân và có thể bỏ qua một số điều nhưng việc nó gây khó chịu trong lòng thì không thể bỏ được và một số điều mình cũng không bỏ qua được, dù sao vậy cũng là thành tựu rồi bởi mình đâu phải Phật mà có thể rũ bỏ tất cả.
Mình chỉ không hiểu sao trên đời này lại có những người như thế??? Dù biết rằng phải có người tốt và xấu nhưng có những con người ở vào vị trí đó, môi trường đó thì tư cách họ khác, không thể so sánh lời nói, đức hạnh của 1 bà bán cá với lời nói, đức hạnh của một giáo viên được. Đạo đức xã hôi không cho phép điều đó. và 2 trường hợp trên cũng vậy.
Kiểu này chắc mình phải nhờ sư phụ tư vấn, giảng, và giải tỏa tâm ly giúp mình thôi. Nếu không kiểu này mà còn tiếp diễn chắc mình bị stress chết luôn quá.
LỜI NÓI CHẲNG MẤT TIỀN MUA
LỰA LỜI MÀ NÓI CHO VỪA LÒNG NHAU!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét